NGƯỜI ĐI
Ta gửi cho ai cả tấm lòng
Một thời son sắc trẩy qua sông
Lá vàng bao lượt rơi đầy ngõ
Mưa gió đêm về cô phụ mong
Rượu nồng chưa uống đắm hồn say
Xao xác năm canh rũ tháng ngày
Hiu hắt đong đầy tim thổn thức
Nước mắt ai rơi giọt vắn dài
Thuyền đã xa bờ mãi ra khơi
Bỏ người lặng lẽ đứng chơi vơi
Bước chân hụt hẫng con đường vắng
Thơ thẩn âm vang tiếng khóc cười
Những ngày vui cũ đã qua mau
Để lại nơi đây những bể dâu
Mấy độ trăng đầy rồi trăng khuyết
Hỏi con thuyền cũ đã về đâu...?
Hoàng Kim Mimosa
4 / 1978